Hai cách làm việc khéo léo
1/ Cách cưa mũi tên
Có một người bị tên bắn trúng, bèn mời thầy thuốc khoa ngoại đến chữa. Thầy thuốc cưa cán mũi tên đi, rồi đòi lễ tạ, hỏi tại sao ông ấy không lấy đầu mũi tên ra? Ông ta đáp: Đó là việc của khoa nội, ông hãy đi tìm thầy thuốc khoa nội thì hơn. Đây là một mẩu chuyện xưa được truyền tụng lại.
Ngày nay, cơ quan các cấp và quan chức cấp cao đều áp dụng phương pháp này: Ví dụ như phê một đơn từ “căn cứ vào đơn từ được đệ trình lên, không thuộc cấp tôi giải quyết, sẽ gửi về cán bộ huyện điều tra xem xét, xử lý nghiêm minh”. Bốn chữ “không thuộc cấp tôi” chính là cách cưa đứt cán mũi tên, “việc của cán bộ huyện” là thuộc về khoa nội. Lại có người cầu cạnh tôi làm một việc, tôi nói: “Đối với việc này tôi rất tán thành, nhưng vẫn còn phải thương lượng với người khác”. “Rất tán thành” ở đây là cắt cán mũi tên, “người khác” ở đây là thuộc về khoa nội; hoặc nói: “Tôi sẽ làm trước một phần, phần còn lại sau này hãy làm”. “Làm trước” ở đây chính là cắt cán mũi tên, “sau này” là thuộc về khoa nội. Ngoài ra, có người chỉ bảo cắt cán mũi tên chứ không kêu đi tìm khoa nội; có người cả cán mũi tên cũng không cần cắt mà bảo người ta tìm khoa nội, muôn hình vạn trang, suy xét kỹ khắc hiểu được.
2/ Cách hàn nổi
Nồi cơm bị thủng, bèn mời thợ vá nồi đến hàn. Người thợ hàn nồi vừa dùng mảnh sắt để cạo lớp nhọ dính ở đít nồi, vừa nói với chủ nhà: “Ông hãy đi nhóm lửa để tôi đốt bụi than nhọ nồi”. Nhân lúc chủ nhà quay đi, người thợ đã dùng búa gõ nhẹ mấy cái vào đít nồi, vết nứt ấy đã rộng hơn nhiều, và khi chủ nhà quay trở lại, liền chỉ cho ông ấy xem và nói: “Vết nứt trên chiếc nồi của ông quá dài, lớp mỡ bên trên phủ kín, nên không nhìn thấy, tôi cạo lớp nhọ đi thì vết nứt liền xuất hiện, phải chèn thêm vào mấy cây đinh mới được”. Chủ nhà cúi xuống nhìn xem, vô cùng kinh ngạc nói: “Giỏi lắm! Giỏi lắm! Nếu hôm nay không gặp được anh thì e rằng cái nồi này sẽ không thể dùng được nữa”. Sau khi hàn xong, chủ nhân và người thợ hàn đều vô cùng vui vẻ và chia tay nhau.
Trịnh Trang Công dung túc cho Công Thúc Đoạn, khiến cho hắn là nhiều việc bất nghĩa, mới cất quân thảo phạt, đây chính là cách hàn nồi. Trong lịch sử có rất nhiều những chuyện như vậy. Có người nói: “Ở Trung Quốc có nhiều cách làm, rất nhiều nơi còn cắt thịt khỏe mạnh ra để chữa bệnh”. Đó chính là những cách làm của các quan lớn, dùng cách hàn nồi mà thôi. Torong chốn quan trường nhà Thanh trước kia, đa số đều dùng cách cưa cán mũi tên. Đến năm đầu của thời kỳ Dân Quốc, thì sử dụng hai cách này để hỗ trợ cho nhau.
Hai cách nói trên là quy luật chung của làm việc, cho dù là xưa hay nay, trong hay ngoài nước, nếu phù hợp với những quy luật chung ấy thì sẽ thành công, nếu làm ngược lại những quy luật chung này ắt sẽ chịu thất bại. Quản Trọng là nhà chính trị vĩ đại của Trung Quốc, ông làm việc đều dùng hai cách này. Người Địch đánh nước Vệ, nước Tề án binh bất động, đợi đến khi người Địch tiêu diệt nước Vệ, mới làm nghĩa cử “phục hưng vong quốc”, đây là cách hàn nồi. Chiến dịch của Triệu Lăng, chẳng trách nước Sở tiếm dụng danh hiệu đế vương, chỉ trách vua nước Sở chiếm đoạt tất cả mà không chịu cống nạp, đó chính là cách cắt cán mũi tên. Thời ấy thực lực của nước Sở vẫn còn mạnh hơn nước Tề, Quản Trọng dám khuyên Tề Hoàn Công đem quân đánh Sở, có thể nói là đập nát đáy nồi để rồi hàn lại, đến khi nước Sở tỏ rõ thái độ phản kháng, ông ta lập tức làm cái việc kiểu như cưa cán mũi tên. Chiến dịch Triệu Lăng là kiểu lúc đầu dùng cách hàn nồi, sau đó dùng cách cưa cán mũi tên. Quản Trọng có thể đập nát đáy nồi rồi hàn lại, nên được gọi là bậc thiên hạ kỳ tài.
Quan võ Minh Quý đem quân bao vây bọn thổ phỉ, cố ý thả cho chúng chạy thoát, đó là cách hàn nồi. Sau đó không thể ngăn chặn được chúng, nên cuối cùng đất nước bị tàn phá, nhà vua phải vong thân. Đập nát đáy nồi mà không thể hàn lại được, nên gọi là “kẻ bầy tôi ngu xuẩn phạm tội với quốc gia”. Nhạc Phi muốn khôi phục lại Trung Nguyên, nghênh đón Nhị Đế trở về, ông ta chỉ vừa mới có ý rút đầu mũi tên ra là đã bị họa sát thân. Minh Anh Tông trước đó cũng bị bắt đi, Vu Khiêm đưa ông ấy trở về, ý đồ là rút hẳn đầu mũi tên ra, nhưng vẫn mang họa sát thân. Nguyên nhân là do đâu? Chính là đã vi phạm những quy luật chung.
Vào đời Tấn, lúc đó có một tên phản tặc nhưng tể tướng Vương Đạo không cất quân đi thảo phạt. Đào Khản trách cứ tể tướng, ông ta viết thư hồi âm rằng: Ta tạm thời án binh để chờ đợi thời cơ. Khản xem xong thư cười nói: Ông ta chỉ “tạm thời án binh để chờ đợi thời cơ tạo phản” mà thôi. Vương Đạo “tạm thời án binh” chờ đợi Đào Khản, tức là để lại mũi tên để chờ thầy thuốc khoa nội. Rất nhiều danh sĩ khóc than ở Tân Đình, Vương Đạo biến sắc nói: “Đang lúc đồng tâm hợp lực để cứu triều đình, khắc phục thần châu, làm gì đến nỗi phải làm tù nhân nước Sở mà lại khóc than như vậy?” Ông ta căm phẫn ra mặt, hệ như tay cầm búa sắp hàn lại nồi. Thực ra, chỉ nói vài lời đẹp đẽ rồi xem như xong chuyện. Tưởng nhớ Nhị Đế đang bị giam cầm ở phương Bắc, suốt đời không thể quay về, đầu mũi tên vẫn chưa được rút ra, hành động này của Vương Đạo có hơi giống với Quản Trọng, nên lịch sử gọi ông ta là “Giang tả di ngô” [Người giúp nước cứu dân]. Độc giả có thể thực hiện theo những cách mà tôi đã nói, đảm bảo sẽ trở thành con cháu của Quản Trọng, một nhà chính trị gia vĩ đại bậc nhất.
Kết luận
Tôi đã nói hết Hậu Hắc Học rồi, tôi đặc biệt muốn nói cho độc giả một bí quyết, phàm khi sử dụng Hậu Hắc thì nhất định phải phủ lên trên bề mặt một lớp nhân nghĩa đạo đức, không được để nó thể hiện ra một cách lộ liễu. Sự thất bại của Vương Mãng chính là do để lộ ra hết nguyên cớ. Nếu cả đời không để lộ ra, thì e rằng đến nay còn có thể viết bài “Tiên nho Vương Mãn chi vị” vẫn ăn thịt lợn nguội lạnh trong miếu Khổng Tử.
Trong Thuyết Nan, Hàn Phi có nói: “Bề ngoài không tiếp thu kiến nghị của người khác, nhưng lại lén lút áp dụng ý kiến của họ”. Phàm là học trò của tôi, phải hiểu được phương pháp này. Nếu có người hỏi anh: “Anh thừa nhận Tôn Ngô không?” Anh hãy dùng sắc mặt nghiêm trang nói rằng: “Người đó cực kỳ xấu, hắn nói về Hậu Hắc, tôi không thừa nhận hắn”. Tuy miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại rất cung kính và xem Lý Tôn Ngô như một vị đại thánh. Nếu anh có thể làm như vậy, bảo đảm sẽ tạo nên rất nhiều sự nghiệp kinh thiên động địa, người đời ngưỡng mộ, sau khi chết còn được đưa vào miếu Khổng Tử để ăn thịt lợn nguội. Vì vậy, mỗi khi nghe người ta chửi tôi, tôi rất vui mừng nói rằng: “Đạo của ta được thực hiện nhiều đấy”.
Ngoài ra, tôi nói: “Phải bôi một lớp nhân nghĩa đạo đức lên bề mặt của Hậu Hắc”. Đó là chỉ ý khi gặp các thầy giảng dậy về đạo học, nếu gặp những người bạn nói về tình dục học mà bạn lại nó với họ về nhân nghĩa đạo đức, há chẳng phải là tự chuốc xấu hổ sao? Lúc này phải bôi lên bốn chữ “luyến ái thánh thần”. Lẽ nào hắn không gọi anh là “đồng chí” sao? Tóm lại, ngoài mặt phải bôi thêm một thứ gì đó, dựa theo tình thế mà ứng xử, vẻ ngoài huyền bí, nhưng tuyệt đối không rời xa tôn chỉ của hai chữ Hậu Hắc, những kẻ có chí hãy thể nghiệm và lĩnh hội một cách tỉ mỉ.
TH: T.Giang – CSCI
Nguồn tham khảo: Lý Tôn Ngô – Hậu Hắc Học – NXB ĐN 2010.