Xung đột Mỹ-Trung ở “sân sau” của Trung Quốc
Cho đến gần đây, Mỹ luôn có thể áp đặt ý chí của mình đối với hầu hết mọi nơi trên thế giới nhờ ưu thế chính trị và quân sự. Tuy vậy, Mỹ dần không còn giữ được ưu thế tuyệt đối này. Những thất bại sau Mùa xuân Arab đã đặt Mỹ vào tình thế bị các cường quốc mới là Nga và Trung Quốc phản kháng thành công. Thế giới đơn cực của Mỹ đang dần sụp đổ khi các cường quốc khác trở nên hùng mạnh. Ở châu Á, Trung Quốc đang dẫn đầu nhưng Ấn Độ cũng ngày càng vươn lên mạnh mẽ.
Điều quan trọng là toàn bộ cuộc xung đột Mỹ-Trung đều diễn ra ở “sân sau” hoặc khu vực láng giềng của Trung Quốc, và ở đó Trung Quốc có đủ lý lẽ và công cụ vững chắc để chống lại ý đồ của Mỹ nhằm cô lập Trung Quốc với sự giúp đỡ của các bên trung gian (Philippines, Đài Loan). Mỹ muốn đặt Trung Quốc vào thế phải chống đỡ dẫn đến tự suy yếu. Nếu Mỹ thành công, ảnh hưởng địa chính trị và địa kinh tế của Trung Quốc sẽ không mở rộng được như hiện nay. Trung Quốc có tiềm năng to lớn, và trong 10 năm nữa, nước này có thể ngang bằng, và ở một số khía cạnh thậm chí còn mạnh hơn Mỹ về sức mạnh kinh tế, chính trị và các quyền lực khác. Mỹ tiếp cận biển Nam Trung Hoa thông qua trung gian là các nước láng giềng của Trung Quốc. Ở châu Á, Mỹ không có “công cụ” kiểu như NATO nên đã thiết lập căn cứ quân sự để bảo vệ các quốc gia nhỏ. Điều đó có thể đúng một phần, nhưng Mỹ đặt lợi ích của chính họ lên trên hết. Mỹ thậm chí còn mong muốn thiết lập quan hệ gần gũi với Việt Nam, đất nước mà họ đã chiến đấu và cuối cùng thua trong một cuộc chiến đẫm máu (đó là cuộc chiến duy nhất Mỹ từng thua, ngoài cuộc chiến Afghanistan).
Các nước láng giềng của Trung Quốc là Việt Nam, Philippines, Malaysia chỉ có thể chỉ trích và tấn công Trung Quốc ở một mức độ nào đó, vì xét cho cùng, Trung Quốc vẫn là đối tác thương mại và nhà đầu tư chính tại các nước này. Nếu xảy ra đối đầu trực tiếp mạnh mẽ hơn, Bắc Kinh có thể đóng cửa biên giới, dẫn đến việc các dự án kinh tế ở các nước này bị gián đoạn. Hậu quả là nền kinh tế Việt Nam và Philippines sẽ trải qua một sự sụp đổ nhanh chóng. Do đó, tất cả đều muốn Mỹ dẫn đầu trong cuộc chiến giành các đảo và vùng biển tranh chấp mà họ không thể trực tiếp tham gia.
Ngoài ra, khó có thể mong đợi các quốc gia nhỏ hơn tiến hành một chiến dịch quân sự chống lại Trung Quốc vì chúng sẽ rất nhanh chóng sụp đổ hoặc bị nghiền nát. Nếu một cuộc xung đột vũ trang xảy ra, nó có thể nhanh chóng thu hút Mỹ tham gia. Sự hiện diện quân sự của Mỹ ở biển Nam Trung Hoa gần đây thực sự gây ấn tượng. Mỹ sử dụng các phương tiện quân sự, ngoại giao và truyền thông để biện minh cho các hoạt động quân sự của họ, nhân danh lợi ích chung – tự do hàng hải và tự do thương mại. Nhưng quan trọng nhất là gây sức ép với Trung Quốc.
Mỹ muốn gây sức ép cho Trung Quốc vì hai mục tiêu. Ngoài việc đảm bảo quyền bá chủ ở khu vực đó trên thế giới, Mỹ còn muốn khiêu khích kích động Chính phủ Trung Quốc thực hiện các động thái liều lĩnh. Bắc Kinh có thể đưa ra chính sách đối ngoại sai lầm về vùng biển lân cận dẫn đến sự bất mãn ngày càng tăng trong nội bộ quốc gia cộng sản này. Các cuộc biểu, bạo loạn và xung đột có thể bùng phát và bị lợi dụng như công cụ lật đổ chế độ cộng sản. Nhờ sức mạnh quân sự của mình, Trung Quốc bất khả chiến bại trước sự xâm lược từ bên ngoài, vì vậy nhiều người tin rằng sự sụp đổ của chế độ có thể diễn ra từ những bất ổn về chính trị nội bộ.
Tầm quan trọng của cuộc khủng hoảng trong bối cảnh toàn cầu
Quan ngại của Trung QUốc trước các cuộc diễn tập quân sự của quân đội Mỹ ở vùng biền gần với lục địa nước này là điều hợp lý. Xét cho cùng, Mỹ cũng sẽ tức giận nếu hải quân Trung Quốc được trang bị vũ khí đi qua Vịnh Mexico. Sự hiện diện quân sự của Mỹ ở vùng biển mà Trung Quốc tuyên bố chủ quyền chắc chắn không nhằm mục đích xung đột quân sự trực tiếp, mà mục tiêu là thiết lập sự thống trị tối đa của Mỹ tại đây. Các nhà hoạch định chính sách Mỹ có lẽ không lên kế hoạch cho Chiến tranh thế giới thứ ba, nhưng cuộc chiến có thể xảy ra vì một số lý do hoàn toàn tầm thường. Một vụ bắn tên lửa mất kiểm soát từ tàu chiến Mỹ hoặc một cuộc đọ súng tình cờ giữa hai lực lượng hải quân và/hoặc không quân sẽ đủ để châm ngòi cuộc chiến. Vì các cuộc chiến tranh ủy nhiệm cổ điển không thể xảy ra ở biển Nam Trung Hoa do Trung Quốc không có đối tác để làm việc này, cuộc chiến do đó có thể nhanh chóng biến thành một cuộc xung đột toàn cầu.
Nga sẽ là nước đầu tiên ủng hộ Trung Quốc. Mối quan hệ giữa Bắc Kinh và Moscow chưa bao giờ tốt như hiện nay. Có thể nhận thấy mức độ quan hệ giữa hai nước trong chuyến thăm chính thức gần đây của Tập Cận Bình tới Moskva. Hai bên đều ca ngợi hợp tác Nga-Trung đang ở mức tuyệt vời. Trung Quốc không thể đạt được phát triển quân sự và chính trị như hiện nay nếu không có sự hỗ trợ của Nga. Nga sẽ ngay lập tức đứng về phía Trung Quốc trong trường hợp chiến tranh với Mỹ. Tất nhiên, Trung Quốc có thể sẽ được Triều Tiên hỗ trợ và hoàn toàn có thể cả Iran, Pakistan và những quốc gia khác ủng hộ một thế giới đa cực.
Giống như mọi nơi ở châu Á, Đông Nam Á là khu vực cực kỳ quan trọng về mặt địa chiến lược bởi đây là nơi quyết định liệu Mỹ sẽ duy trì trật tự đơn cực đang ngày càng tan rã, hay Trung Quốc, Ấn Độ, Nga và các nước khác sẽ thiết lập một trật tự đa cực. Cuộc đấu tranh đó đang trở nên mạnh mẽ hơn từng ngày. Dưới sự lãnh đạo của Chủ tịch Tập Cận Bình, Trung Quốc đã giành lại được phần lớn quyền kiểm soát đối với biển Nam Trung Hoa và do đó trở thành cường quốc thống trị trong khu vực lân cận. Nhờ những thành công chiến lược ở Tây Thái Bình Dương, Trung Quốc đang củng cố vị thế như một bên tham gia tầm cỡ thế giới, mà nếu thiếu vắng họ thì không một vấn đề toàn cầu quant rọng nào có thể được giải quyết.
Nguồn: TLTKĐB – 10/05/2023